— Như vậy cần phải cứu thoát cho cô ấy sớm hơn. — Laré sôi nổi.
— Phải, phải cứu, nhưng không đẩy nhanh cái chết của cô ta. Cuộc viếng thăm Kerner của chúng mình có thể làm cho cái kết thúc này diễn ra sớm hơn.
— Vậy chúng ta phải làm gì?
— Đi con đường thứ hai chậm hơn, cố gắng cho con đường này càng ngắn càng tốt. Marie Laurence có thể cung cấp cho chúng ta những tin tức bổ ích hơn rất nhiều so với Briquet. Có lẽ cô ấy đã nói chuyện với cha tôi, nói đúng hơn là nói với cái đầu của ông.
— Thế thì chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Laurence.
— Tuy vậy cũng phải ưu tiên cho việc cứu thoát cô ấy.
— Cô ấy đang ở nhà Kerner à?
— Ở bệnh viện. Theo tôi đó là một trong những bệnh viện mà họ luôn sẵn lòng nhốt kín những bệnh nhân như anh với tôi, để lấy những số tiền béo bở.
— Chúng mình phải làm việc nhiều đây, Laré ạ. — Và Dowel kể cho bạn nghe cuộc gặp gỡ của anh với mẹ Laurence.
— Tên Kerner đang nguyền rủa thật! Hắn luôn gieo những bất hạnh quanh hắn. Hắn mà rơi vào tay tôi thì…
— Tôi sẽ đi ngay tới đấy.
— Nếu chúng ta vội vàng làm vậy thì không được thận trọng cho lắm. Chúng ta chỉ được phép xuất đầu lộ diện trong nhưng trường hợp bất khả kháng. Còn bây giờ, chúng ta phải biết tận dụng của những người khác. Phải tìm cho được một người trung thành để đến Sko, làm quen với đám y tá, hộ lý, nấu bếp, gác cổng và bất cứ ai có thể được. Nếu ta mua chuộc được dù chỉ một người, công việc coi như đã hoàn thành được một nửa.
Laré không kiên nhẫn được. Bản thân anh muốn bắt tay vào hành động ngay. Tuy vậy, Laré vẫn còn đủ bình tĩnh để nghe theo Arthur bởi Arthur vốn chín chắn hơn, và cuối cùng anh ta bằng lòng với kế hoạch hành động thận trọng.
— Chúng ta sẽ mời một người tin tưởng để tham gia vào chuyện đây? Tôi nghĩ ra rồi, đó chính là Sharp, một hoạ sĩ từ Australia tới. Anh ta là bạn tôi, một vận động viên xuất sắc, đối với anh ấy nhiệm vụ này là một môn thể thao. Quỷ thật! — Laré nói với về bực tức. — Tại sao tôi không tự mình làm việc này nhì?
— Chà! Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao. Chuyện này khá lãng mạn đấy! — Dowel mỉm cười hỏi.
8
Bệnh viện tâm thần của bác sĩ Ravino
Sharp là một chàng thanh niên hai mươi ba tuổi, có mái tóc vàng, gương mặt hồng hào, dáng vóc lực sĩ. Anh ta chấp nhận đề nghị của những «kê âm mưu» một cách vui vẻ và tự nguyện. Hiện giờ, tuy chưa được biết rõ ràng mới chi tiết, nhưng anh biết rằng anh có thể giúp ích được rất nhiều cho các bạn.
Và anh vui vẻ gật đầu, thậm chí không hỏi cả Laré trong toàn bộ câu chuyện này có gì đáng chê trách hay không; anh tin vào lòng ngay thẳng của Laré và bạn anh ta.
— Tuyệt vời. — Sharp reo lên — Cái hộp dụng cụ vẽ này là cách biện hộ cho sự xuất hiện của người khách lạ trong cái thị trấn nhỏ này. Tôi sẽ vẽ chân dung những y tá và hộ lý nếu họ không đến nỗi xấu, thậm chí tôi còn chăm sóc cho họ chút ít nữa.
— Nếu cần, hãy sẵn sàng mở rộng vòng tay và cả con tim. — Laré hài lòng nói.
— Mình không đủ đẹp trai để làm việc đó. Tuy vậy, mình cũng sẽ cố gắng vận dụng sức mạnh của các cơ bắp nếu cảm thấy cần thiết.
— Anh nhớ phải hành động với tốc độ nhanh nhất và thận trọng tối đa. — Dowel nhấn thêm một lời khuyên sau cùng.
Sharp hứa trong vòng ba ngày sẽ trở về với kết quả mỹ mãn. Nhưng chỉ mới buổi tối ngày hôm sau, anh ta đã xuất hiện ở nhà với vẻ mặt bối rối.
— Không làm sao mà thực hiện được. — Anh nói — Nơi đó không phải là bệnh viện mà là một nhà tù được bao quanh bằng các bức tường đá. Không một người phục vụ nào được phép ra khỏi những bức tường đó. Tất cả thực phẩm đều do nhà thầu đưa đến, mà ngay cả họ cũng không được phép vào sân. Người quản lý đích thân ra tận cổng để nhận mọi thứ hắn cần. Tôi đã đi vòng quanh nhà tù này, kiên nhẫn như một con chó sói quanh chuồng cừu. Nhưng không sao nhìn qua được cái hàng rào đá ấy, dù chỉ bằng một con mắt.
Laré tỏ ra tuyệt vọng và giận hơn.
— Tôi đã hy vọng là anh sẽ tỏ rõ sự sáng tạo và mưu trí hơn, Sharp!
— Xin mời, chính anh phải đi để tỏ rõ sự sáng tạo ấy. — Sharp đáp lại, cũng với vẻ tức tối không kém Laré. — Có lẽ tôi đã không bỏ qua bất cứ một kế hoạch nào mà mình có thể nghĩ đến. Nhưng vì ngẫu nhiên tôi làm quen được với một hoạ sĩ địa phương, anh ta biết rất rõ thành phố này và những sinh hoạt thường nhất của bệnh viện. Anh ta cho tôi biết đây là một bệnh viện hoàn toàn khác thường. Nó giữ kín nhiều tội ác và bí mật đằng sau những bức tường. Những kẻ thừa kế đưa vào đây những người thân thích giàu có đã sống quá dài mà không nghĩ đến việc chết đi và tuyên bố họ là những bệnh nhân tâm thần, đồng thời thiết lập sự bảo trợ đối với họ. Những kẻ bảo trợ cho trẻ vị thành niên cũng gửi đến đây những đứa trẻ được họ bảo trợ cho đến tuổi trưởng thành; trong khi đó, họ được tự do sử dụng tài sản của các em. Đó là nhà tù đối với những người giàu có, là chọn giam cầm suốt đời đối với những người vợ, người chống bất hạnh, những cha mẹ quá già và những người được bảo trợ. Chủ nhân bệnh viện cũng là bác sĩ trường, nhận được những khoản thu nhập lớn từ những nhân vật có máu mặt. Tất cả những nhân viên được trả lương rất hậu. Ở đây, luật pháp cũng bất lực, giữ cho nó không lọt được vào không chỉ có bức tường đá, mà là vàng. Ở đây, mọi thứ được giữ vững nhờ mua chuộc. Các anh có đồng ý là trong tình hình như thế thì nếu tôi cô ngồi lì ở Sko suốt một năm ròng cũng không thể tiến được một centimet nào vào cái bệnh viện chết tiệt ấy.
— Lẽ ra không phải ngồi, mà hành động. — Laré nhận xét một cách khó khăn.
Sharp cố nhắc chân mình lên và chi cho các bạn thấy những ống quần bị rách.
— Đã hành động rồi, các anh thấy đấy. — Anh nói với giọng châm biếm chua cay. — Đêm qua, tôi đã thử trèo qua tường. Đối với tôi, việc đó không khó. Nhưng tôi chưa kịp nhảy xuống phía trong tưởng, thì những con chó to lớn đã lao vào tôi, và kết quả là đây. Tôi mà không có sự nhanh nhẹn và khéo léo của loại khỉ, thì chúng đã xé tan xác tôi ra. Ngay lúc đó, khu vườn rộng lớn vang lên những tiếng gọi của bọn bảo vệ, đèn điện bật lên soi sáng mọi vật. Như thế vẫn chưa có gì đang nói. Khi tôi vượt được trở ra, bọn cai tù thả lũ chó ra khỏi cổng. Lũ súc vật này đã được rèn luyện đúng như những con chó thời trước ở các đồn điền Nam mỹ dùng để đuổi bắt những nô lệ da đen chạy trốn… Laré, anh biết đấy, tôi đã giật được bao nhiêu giải trong các cuộc thi chạy tốc độ. Phải chi lúc nào tôi cùng nhảy nhanh như đêm qua khi cố gắng chạy để thoát khỏi những con chó đáng nguyền rủa, thì tôi đã là vô địch thế giới. Tôi rất hài lòng khi nói với các anh rằng tôi đã không khó khăn gì khi nhảy lên bậc lên xuống của một chiếc xe hơi đang phóng qua với tốc độ ít nhất ba mươi cây số giờ, vì chỉ cứ nhảy đó mới cứu được tôi.
Читать дальше