— Hừ! Làm trên lưng những kẻ bất hạnh khác.
— Cứ cho là vậy, nhưng thay vì có hai người phải khóc thì sẽ chỉ còn một người. ở nói có hai người chết sẽ còn một. Do không phải là những triển vọng vĩ đại hay sao? Và những công việc riêng của tôi, thậm chí cứ cho là tội ác đi thì thấm gì với cái dở? Can hệ gì đến người bệnh, trong khi tâm hồn người thầy thuốc mổ xẻ cứu sống anh ta có tội ác? Cô sẽ giết không riêng mình tôi, cô sẽ giết hàng ngàn cuộc đời mà tôi có thể cứu sống sau này. Cô có suy nghĩ về điều đó không? Cô sẽ phạm một tội ác lớn gặp nhiều lần tội ác của tôi. Cô nên suy nghĩ lại và nói cho tôi biết câu trả lời của cô. Bây giờ thì cô đi đi. Tôi sẽ không giữ cô lại đâu.
— Tôi đã trả lời ông rồi. — Và Laurence đi ra khỏi phòng.
Có đi đến phòng đầu giáo sư Dowel và kể lại cho ông nghe nội dung câu chuyện với Kerner. Đầu Dowel ngẫm nghĩ:
— Giấu kín những ý định của cô hoặc ít nhất cũng trả lời một cách mơ hồ không tốt hơn sao? — Cuối cùng cái đầu thì thầm.
— Cháu không biết nói dối.
— Đó là điều vinh dự cho cô, nhưng cô đã tự phán quyết mình. Cô có thể chết và sự hy sinh của cô không có lợi cho ai cả.
— Những cháu không thể làm khác được.
— Số phận đã định rồi! — Cô nhắc đi nhắc lại câu nói khi ngồi bên cửa sổ trong phòng.
«Tội nghiệp mẹ, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cô, nhưng mẹ cũng sẽ hành động như vậy». — Laurence tự nói. Cô muốn viết thư cho mẹ, trong đó sẽ kể mọi chuyện xảy ra với cô. Nhưng không có cách nào để gửt thư đi. Laurence không nghĩ là cô phải chết. Cô buồn vì lo lắng cho mẹ và nghĩ ra tội ác của Kerner. Tuy vậy, có tin rằng sớm hãy muộn, sự trừng trị không buông tha hắn.
Điều mà có chờ đợi lại xảy ra sớm hơn cô tưởng. Laurence tắt đèn và nằm vào giường. Thần kinh cô căng thẳng. Cô nghe thấy tiếng rì rầm phía sau cái tủ đặt cạnh tường. Tiếng rì rầm làm cô ngạc nhiên hơn là sợ hãi. Cửa vào phòng cô đã khoá chặt. Không thể vào phòng mà cô lại không nghe thấy. «Tiếng gì thế nhì? Có lẽ chuột chăng?»
Chuyện tiếp theo xảy ra nhanh chóng không ngờ. Sau tiếng rì rầm, lại nghe thấy tiếng ken két. Tiếng bước chân ai đó nhanh chóng đến gần giường cô. Laurence hốt hoảng nhỏm đậy, nhưng ngay lúc đó những cánh tay lực lưỡng ấn cô nằm xuống và ấp vào mặt có chiếc mặt nạ tẩm thuốc mê.
«Cái chết!» — Có thoáng nghĩ và toàn thân có run lên, cô bật dậy định chạy trốn theo bản năng.
— Bình tĩnh nào. — Có nghe thấy tiếng Kerner, nó hoàn toàn giống như khi hắn phẫu thuật hàng ngày, sau đó cô ngất đi.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình ở bệnh viện. Kerner đã thực hiện những lời đe doạ về «Những hậu quả hết sức nghiêm trọng đối với cô» nếu cô không giữ bí mật. Cô đã chờ đợi mọi điều ở hắn. Hắn đã trả thù, mà chính hắn không bị trừng phạt. Laurence tự biến mình thành nạn nhân, song sự hy sinh của cô là vô ích. Ý thức được điều đó càng phá vỡ nhiều hơn sự ổn định tinh thần của cô.
Hai tuần lễ đầu, họ không cho Laurence đi ra cái vườn râm mát có các bệnh nhân «hiền lành» đi dạo. Hiền lành đó là những người không phản đối sự giam cầm, không chứng minh với các bác sĩ là họ hoàn toàn khỏe mạnh, không đe doạ tố giác và không có mưu tính chạy trốn. Trong cả cái bệnh viện này có không quá mười phần trăm bệnh nhân thật sự bị tâm thần, mà đó là những kẻ bị làm mất trí ngay trong bệnh viện. với mục đích này, Ravino đã nghiên cứu xây dựng một chế độ phức tạp để «đầu độc tâm lý».
Đối với bác sĩ Ravino, Marie Laurence là một» trường hợp khó khăn». Thật vậy, sau thời gian vào làm việc ở nhà Kerner, tuy hệ thần kinh của Laurence đã bị kiệt quệ nhưng ý chí của cô không hề dao động. Và Ravino, đã trực tiếp thực hiện việc làm này.
Cho tới giờ, hắn chưa nghiên cứu tình trạng tâm lý của Laurence một cách sắt sảo, mà chỉ chăm chú xem xét cô từ xa. Giáo sư Kerner chưa cho bác sĩ Ravino những chỉ thị cụ thể về việc đẩy cô xuống mồ trước thời hạn hay làm mất trí. Những dù muốn dù không, bản thân chế độ sinh hoạt trong bệnh viện tâm thần của Ravino cũng từ nó biến những con người bình thường nhất thành những bệnh nhân mất trí.
Laurence luôn chờ đợi thời điểm số phận cô sẽ được quyết định dứt khoát trong một tâm trạng hồi hộp. Chết hoặc mất trí, cũng như các bệnh nhân ở đây, hoàn toàn không có con đường nào khác cho cô lựa chọn. Và cô đã thu hết sức mạnh tinh thần để chống lại, ít nhất là bệnh điên. Cô rất dịu hiền, ngoan ngoãn và thậm chí bề ngoài tỏ vẻ rất yên tâm. Những những biểu hiện đó khó qua mặt được bác sĩ Ravino, vì hắn đã có nhiều kinh nghiệm và năng lực xuất sắc của một bác sĩ tâm thần. Vẻ phục tùng của Laurence chỉ khơi dậy sự lo ngại trong hắn.
«Trường hợp khó khăn». — Hắn nghĩ vậy khi nói chuyện với Laurence trong lúc thăm bệnh thường lệ vào buổi sáng.
— Cô thấy trong người ra sao? — Hắn hỏi.
— Cảm ơn ông, tốt thôi! — Laurence đáp.
— Chúng tôi làm hết sức mình cho các bệnh nhân của chúng tôi, nhưng dù sao đi nữa thì hoàn cảnh không quên và sự thiếu tự do cùng tác động một cách khó chịu đến một số bệnh nhân, nhất là cảm giác cô đơn, nhớ tiếc.
— Tôi đã quá quen với cảnh cô đơn.
«Không dễ gì làm cho cô ta cởi mở». — Ravino nghĩ và hắn nói tiếp:
— Nói thật ra, cô không sao cả, chỉ có điều là thần kinh hơi suy nhược, giáo sư Kerner nói với tôi là cô phải tham gia vào những thí nghiệm khoa học gây ấn tượng khá nặng nề cho người chưa quen. Cô còn trẻ quá mà. Kiệt sức và suy nhược thần kinh nhẹ. Và giáo sư Kerner, vì đánh giá cô rất cao, đã quyết định để cô được nghỉ ngơi.
— Tôi rất biết ơn giáo sư Kerner.
«Bản tính kín đáo, — Ravino tức giận. Phải để cô ta ở với những bệnh nhân khác, có lẽ khi đó, có ta mới cởi mở hơn, và như vậy sẽ nghiên cứu được tính nết của cô ta».
— Tại sao cô cứ ngồi mãi, — Hẳn hỏi. — Mà không đi ra vườn dạo mát? Chúng tôi có một khu vườn, thậm chí còn hơn cả một khu vườn, là một công viên thật sự rộng một chục mẫu tây.
— Tôi không được phép đi chơi.
— Thật vậy à? — Ravino ngạc nhiên kêu lên. — Đây là những sơ suất của người phụ tá cho tôi. Cô không thuộc loại những bệnh nhân mà những cuộc dạo chơi có thể có hại. Xin mời có đi dạo. Cô hãy làm quen với những bệnh nhân của chúng tôi, trong bọn họ còn có những con người khá thú vị.
Читать дальше