Và Dowel đuổi theo một người có vẻ u buồn, sợ hãi vì sự tiến công bất ngờ. Người y tá đuổi theo họ, vì muốn bảo vệ kẻ u buồn yếu đuối thoát khỏi tên bệnh nhân hung hãn này. Khi bệnh nhân u buồn bỏ chạy tới đầu kia của công viên. Dowel liền bỏ vật hy sinh của anh ra và quay lại với Laurence. Anh chạy nhanh hơn người y tá. Đi tới gần Laurence, anh đi chậm lại và nói hết câu:
— Tôi đến để cứu cô. Cô hãy sẵn sàng, đêm nay ta sẽ trốn. — Rồi sau khi nhảy sang một bên, anh nhảy múa quanh một bà già không bình thường ở cạnh đó. Sau đó, anh ngồi lên cái ghế dài, và gục đầu trầm ngâm.
Anh đóng vai của mình giỏi đến nỗi Laurence cũng không biết có phải là Dowel chỉ giả điên hãy bệnh thật. Nhưng niềm hy vọng đã thoáng nhen nhóm trong tâm hồn cô. Cô không hề nghi ngờ về việc chàng thanh niên này là con trai giáo sư Dowel. Sự giống nhau với cha anh bây giờ càng rõ ràng hơn trong mắt Laurence, mặc dù tấm áo choàng màu xám của bệnh nhân và bộ mặt không cạo đã làm mất đi khá nhiều nét đặc trưng của Dowel. Và hơn nữa anh đã nhận ra cô qua hình chụp. Chắc chắn anh đã đến nhà cô. Mọi việc đều có vẻ rất thật. Và Laurence đã quyết định đêm nay không thay quần áo ngoài và chờ vị cứu tinh bất ngờ của cô.
Hy vọng được cứu thoát đã chắp cánh cho cô, đem lại cho cô sức mạnh mới. Có bỗng như người vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Laurence hít thở thật sâu, như người vừa mới từ hầm tối bước lên nơi không khí mát lành. Khát vọng sống bùng lên trong lòng cô. Cô muốn cười to lên vì lòng vui sướng. Nhưng hiện tại, hơn bao giờ hết, cô nhất thiết phải giữ gìn thận trọng. Khi bữa ăn sáng bắt đầu, cô cố làm ra vẻ mặt buồn rầu như trong thời gian qua và đi vào nhà.
Cạnh cửa ra vào, bác sĩ Ravino đứng chờ như mỗi khi. Hắn theo dõi các bệnh nhân, như cai tù theo dõi tù nhân. Cặp mắt hắn không để lọt một chi tiết nhỏ nhất nào, cả hòn đá giấu trong áo choàng, cả áo choàng bị rách, cả những vết xước trên tay và mặt bệnh nhân. Những điều hắn chăm chú theo dõi nhất là sự khác thường nét mặt của họ.
Khi đi ngang qua hắn, Laurence cố gắng không nhìn hắn và sụp mặt xuống. Cô muốn len qua thật nhanh, nhưng hắn đã giữ tay cô lại và càng nhìn kỹ vào mắt cô hơn.
— Cô có khỏe không? — Hắn hỏi.
— Như mỗi khi. — Cô đáp.
— Đó là lần nói dối thứ mấy rồi? — Hắn hỏi với vẻ châm chọc và thả cô ra, nhưng lại đuổi ngay theo cô. — Chúng ta sẽ còn nói chuyện với nhau tối nay.
«Ta chờ bắt gặp sự u sầu ở cô gái này. Nhưng không lẽ cô ta lại đang có tâm trạng phấn chấn? Rõ ràng là ta nhìn thấy một điều gì bất ổn trong sự phát triển tư tưởng và tâm trạng của cô ta. Cần phải tìm cho ra…» — Hắn nghĩ. Tối đến, Ravino đến để tìm cho ra nguyên nhân sự phấn chấn ở cô gái mà hắn vừa cảm nhận được. Laurence rất sợ cuộc gặp gỡ này. Nếu có chịu đựng được thì có thể đây là lần cuối cùng. Nếu cô không chịu được thì xem như cô đã chết. Bây giờ, trong thâm tâm, cô gọi bác sĩ Ravino là một «quan toà giáo hội khắc nghiệt».
Thật vậy, nếu hắn sống cách đây vài thế kỷ thì có thể mang cái tên ấy một cách xứng đáng. Cô sợ những lối nguỵ biện, sự tra hỏi của hắn, sợ những cái bẫy bất ngờ trong các câu hỏi, sự hiểu biết tâm lý đáng kinh ngạc của hắn. Hắn thật sự là một «nhà tâm lý vĩ đại», là Mephisto ngày nay, hắn có thể phá huỷ mới giá trị tinh thần và tiêu diệt những chân lý bất di bất dịch bằng những lý lẽ hoài nghi.
Để không làm lộ mình và để không phải chết, có quyết định tập trung toàn bộ sức mạnh ý chí để hoàn toàn im lặng, mặc cho hắn muốn nói gì thì nói. Đây cũng là một bước đi nguy hiểm. Đây là sự tuyên bố chiến tranh công khai, là cuộc nổi loạn cuối cùng của tự vệ do sự tăng cường tiến công gây ra. Những không có sự lựa chọn nào khác dành cho cô.
Khi Ravino tới và như thường lệ nhìn như dán vào cô đôi mắt tròn, rồi hỏi:
— Như vậy, cô đã nói dối điều gì?
Laurence không trả lời. Môi cô mím chặt, mắt nhìn xuống. Ravino bắt đầu cuộc hỏi cung. Mặt Laurence lúc tái lúc đỏ, nhưng vẫn yên lặng. Ravino mất kiên nhẫn và nổi giận, một điều hiếm khi xảy ra với hắn.
— Im lặng là vàng. — Hắn nói giễu cợt. — Cô đã đánh mất những giá trị của cô rồi, có muốn giữ gìn dù chỉ là đức tính của những động vật không lời và những tên chúa ngu ngốc, nhưng cô sẽ không thành công. Vì sau im lặng là bùng nổ. Cô sẽ vỡ tung ra vì tức giận, nếu cô không mở cái van an toàn của những lời hùng biện. Và sự im lặng có nghĩa gì đâu? Làm như là tôi không đọc được những ý nghĩ của cô? «Mày muốn làm cho tao nổi điên, — lúc này cô đang nghĩ như vậy, — nhưng mày sẽ không làm được việc đó đâu». Chúng ta sẽ nói chuyện cởi mở, được, được lắm cô ạ? Làm hư hỏng tâm hồn con người đối với tôi không khó hơn phá hỏng bộ máy đồng hồ. Tôi biết rất rành từng cái một mọi ốc vít của bộ máy không phức tạp này. Cô càng chống chọi lại, cảnh tối tăm của điên dại mà cô sẽ rơi vào càng vô vọng mà sâu thẳm hơn.
«Hai ngàn bốn trăm sáu mươi một, hai ngàn bốn trăm sáu mươi hai…» — Laurence lại tiếp tục đếm để không nghe những gì Ravino nói. Không rõ là cái cực hình này sẽ kéo dài bao lâu, nếu không có người đến gõ cửa.
— Mời vào. — Ravino nói gắt.
— Ở phòng số bảy, hình như có một nữ bệnh nhân chết. — Cô hộ lý nói. Ravino miễn cưỡng đứng lên.
— Chết à, càng hay. Mai ta sẽ nói tiếp câu chuyện thú vị này. — Hắn nói và nâng cằm Laurence lên, cười chế nhạo cô rồi đi.
Laurence thở dài và gần như kiệt sức, có gục đầu xuống bàn. Phía sau bức tường, điệu nhạc buồn bã tuyệt vọng đã dạo lên. Và quyền lực của điệu nhạc ma quái này lớn đến nỗi bất giác Laurence phải chịu khuất phục, cô cảm thấy hình như cuộc gặp gỡ với Arthur Dowel chỉ là cơn mê sảng của trí tưởng tượng, và bất kỳ sự đấu tranh nào cũng là vô ích. Chỉ có cái chết mới giúp co tránh được nhưng đau khổ. Cô đảo mắt nhìn quanh… Ở đây, thậm chí muốn treo cô cũng không được. Laurence rùng mình. Bất ngờ cô hình dung thấy mẹ cô.
«Không, mình sẽ không bao giờ làm việc đó, vì mẹ mà mình không làm… dù cho đây là đêm cuối cùng. Mình sẽ đợi Dowel. Nếu anh ấy không tới…» — Cô không nghĩ hết câu, nhưng linh cảm được sẽ có một điều gì xảy đến với cô, nếu anh ta không thực hiện được lời đã hứa.
Читать дальше