«Anh chàng khốn khổ! Khổ đến như vậy là cùng» — Dowel nghĩ ngợi và âu yếm đặt tay lên vai Laré, anh nói:
— Anh cảm thấy thế thôi, Laré à! Hãy trấn tĩnh lại. Một sự giống nhau tình cờ.
— Không, không phải! Tôi cam đoan với anh. — Laré sôi nổi cãi lại. — Tôi đã chăm chú nhìn kỹ cô ca sĩ. Cô ta tương đối đẹp, mặt nhìn nghiêng cũng dễ coi và mắt thì tinh nghịch dễ thương. Nhưng còn vóc dáng, thân người của cô ta! Dowel, quỷ sẽ xé tôi ra, nếu hình dáng cô ca sĩ lại không giống hình dáng Angelica như đều cùng một khuôn.
— Này Laré, uống một viên thuốc an thần, tắm nước lạnh và vào ngủ cho khuây khoả đi.
Laré nhìn Dowel với vẻ trách móc:
— Anh nghĩ là tôi điên sao?… Đừng vội vàng kết luận. Hãy nghe tôi nói hết đã. Câu chuyện của tôi chưa kể hết mà. Khi cô ca sĩ hát xong, cô giơ bàn tay làm cái cử chỉ như thế này. Đây là cử chỉ yêu thích của Angelica, một cử chỉ hoàn hảo của riêng nàng, có một không hai.
— Nhưng anh muốn nói cái gì vậy? Chắc anh không nghĩ là cô ca sĩ không quen biết có cái thân người của Angelica?
Laré lau mồ hôi trán.
— Tôi cũng không biết nữa, nhưng có thể phát điên về chuyện này mất. Nhưng anh nghe tôi kế tiếp đã. Trên cổ cô ca sĩ có một cái vòng cổ khâu cầu kỳ, đúng hơn là không phải vòng cổ mà là một cái cổ áo giả, có trang điểm một viên ngọc nhỏ, rộng ít nhất là bốn centimet. Còn trên ngực cô ta, áo khoét để hở khá rộng. Chỗ khoét để lộ một nốt ruồi đen trên vai — nốt ruồi của Angelica Gây. Cái vòng cổ trông giống như mảnh vải băng. Phía trên cổ là một cái đầu phụ nữ tôi không quen biết, nhưng phía dưới là những đường nét và dáng thân người của Angelica Gây mà tôi đã quen thuộc và nghiên cứu đến từng chi tiết nhỏ nhất. Anh đừng quên tôi là hoạ sĩ, Dowel à. Tôi đủ sức ghi nhớ những đường nét cá biệt và những đặc điểm cá nhân của cơ thể người, tôi đã thực hiện biết bao phác thảo và kí hoạ, đã vẽ biết bao chân dung nàng, tôi lầm sao được.
— Không, không thể thế được! — Dowel thốt lên. — Vì Angelica đã…
— Đã chếtt? Nhưng vấn đề là ở chỗ không ai biết cả. Bản thân nàng hoặc là xác nàng đã biến mất không còn dấu vết. Và thế là bây giờ…
— Anh gặp cái xác sống lại của Angelica?
— Chính tôi cũng đang nghĩ đến việc đó — Laré rền rĩ.
Dowel đứng lên và đi lại trong phòng. Hiển nhiên là hôm này sẽ không còn ngủ tiếp được nữa.
— Chúng mình sẽ nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh. — Anh nói. — Anh bảo là cô ca sĩ không quen biết của anh hình như có hai cái giọng, một là của cô ta và một là của Angelica Gây?
— Âm vực thấp, giống nữ trầm có một không hai. — Laré đáp gật đầu khẳng định.
— Những về mặt sinh lý thì điều đó là không thể được. Con người phát ra những âm thanh cao từ cổ họng mình đâu trên của đây thanh quản. Độ cao âm thanh phụ thuộc vào độ căng nhiều hãy ít của các dây thanh quản trên suốt độ dài của chúng. Cũng như các dây đàn: với độ căng lớn, âm cao hơn và ngược lại, con người có thể khó hát được sau một cuộc phẫu thuật như vậy. Không, chuyện này dứt khoát là không thể xảy ra được. Sau hết, cần phải có một cái đầu, một cái đầu không thân người của ai đó mới «hồi sinh» được cho thân người Angelica Gây.
Dowel bất chợt ngưng hẳn, anh ta vừa nhớ ra những điều đã làm cho giả thiết của Laré vững chắc thêm ở một chừng mực nào đó.
Bản thân Arthur đã tham gia một vài thí nghiệm của cha anh. Giáo sư Dowel đã tiêm vào mạch máu của con chó chết một chất lỏng dinh dưỡng được đun nóng tới 30 độ C, trong đó adrenalin, chất kích thích và bắt buộc chúng phải co lại. Chất lòng này, dưới áp lực nhất định vào đến tim, và quả tim bắt đầu bơm máu vào các mạch máu. Dần dần sự tuần hoàn hồi phục lại và còn vật sống lại.
— Nguyên nhân quan trọng nhất cái chết của cơ thể, — hồi đó cha Arthur đã nói, — là sự ngưng cung cấp máu và oxy trong máu cho các cơ quan.
— Tức là, có thể hồi sinh cho cả con người? — Arthur đã hỏi.
— Đúng vậy. — Cha anh vui vẻ đáp và bắt đầu thực hiện việc hồi sinh và một ngày nào do sẽ thực hiện được «Diệu kỳ điều này» — Cha sẽ tiến hành những thí nghiệm theo hướng đó. Việc hồi sinh một cái xác, do vậy vẫn có khả năng thực hiện được. Những liệu có thể hồi sinh cái xác mà thân hình của một người, con cái đầu của người khác? Liệu có làm được phẫu thuật đó không? Về điều này thì Arthur chưa tin. Thật tình thì anh đã thấy cha anh tiến hành những phẫu thuật táo bạo và thành công nhằm ghép những tế bào xương. Nhưng tất cả những lần đó không có gì phức tạp lắm, và đó là cha anh.
«Phải chi cha mình còn sống, có lẽ mình cũng tin được điều phỏng đoán của Laré là có thật. Chỉ có cha mình mới đám thực hiện một cuộc phẫu thuật phức tạp và phi thường như vậy. Cũng có thể là những trợ lý của ông ta đã tiếp tục tiến hành những thí nghiệm này? — Dowel nghĩ — Nhưng hồi sinh cho cái đầu hay một xác người là một việc, còn khâu đầu người này vào thân người kia lại là một việc khác».
— Vậy anh định làm gì nữa? — Dowel hỏi.
— Tôi muốn tìm ra người phụ nữ áo màu xám, làm quen với cô ta và khám phá điều bí mật. Anh sẽ giúp tôi việc đó chứ?
— Tất nhiên rồi. — Dowel đáp.
Laré bắt tay anh thật chặt, và họ bắt đầu bàn kế hoạch hành động.
Vài hôm sau, Laré làm quen được với Briquet. Cô bạn của cô và Jean. Anh đề nghị họ tham gia một cuộc dạo chơi bằng thuyền buồm và họ đã nhận lời.
Trong khi Jean và Martha đang trò chuyện với Dowel ở trên boong, Laré đề nghị Briquet đi xuống dưới để xem khoang thuyền. Có tất cả hai khoang rất nhỏ và trong một khoang đặt chiếc đàn dương cầm.
— Ở đây có ca nhạc cử nữa à! — Briquet reo lên.
Cô ngồi xuống đàn và bắt đầu chơi một điệu nhạc. Laré đứng cạnh chiếc đàn, chăm chú nhìn Briquet và suy nghĩ cách bắt đầu cuộc dò hỏi của anh.
— Giọng của cô thật lạ lùng. — Laré nói, vừa soi mói nhìn vào mắt Briquet. — Dường như có cô giọng hát của hai người khác nhau.
Briquet bối rối, nhưng cô tự chủ ngay được và gượng cười:
— Đúng vậy! Từ khi tôi còn nhỏ. Một giáo sư dậy hát phát hiện ở tôi có giọng trầm, con ông khác lại nói tôi có giọng trung. Thế là mỗi ông luyện cho tôi một giọng theo cách của mình, và cơ sự như thế đấy… ngoài ra tôi mới bị cảm lạnh.
Читать дальше