— Đáng tiếc là tôi không thể thả cô ra, Briquet ạ! Cô cần phải ở nhà tôi một thời gian nữa, dưới sự chăm sóc của tôi.
— Nhưng để làm gì? Em cảm thấy mình thật tuyệt. — Cô ta vừa cãi lại vừa làm điệu.
— Đúng là có thật tuyệt, nhưng tình hình của cô có thể xấu đi.
— Lúc đó em sẽ đến tìm ông.
— Tốt hơn là cô hãy để cho tôi quyết định khi nào cô có thể đi khỏi đây. — Kerner đã nói gay gắt. — Đừng quên rằng nếu không có tôi thì có cũng chẳng là cái gì.
— Thì em cảm ơn ông về chuyện đó rồi. Những em không còn là trẻ con, cũng không phải là nô lệ, và có thể tự quản lý mình.
«Ái chà, cô này cũng có tính cách đây!» — Kerner ngạc nhiên nghĩ.
— Thôi, chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này. — Hắn bảo — Còn bây giờ, cô hãy trở về phòng của mình. Chắc là John đã đem nước thịt hầm lên cho cô.
Briquet bĩu môi vẻ hờn dỗi và đứng lên đi ra mà không nhìn Kerner.
Kerner ăn bữa trưa cùng Laurence trong phòng của cô. Khi Briquet vào, Laurence đã ngồi ở bàn ăn. Briquet buông mình xuống ghế và làm một cử chỉ thờ ơ duyên dáng bằng bàn tay phải. Laurence đã nhiều nhận thấy cử chỉ ấy và ngậm nghĩ mãi, thật ra thì nó là của ai, của thân người Angelica Gây hay là của Briquet? Những phải chăng tính tự động của những vận động, vốn được gắn liền với dây thần kinh vận động. Lại không thể còn tồn tại trong thân người của Angelica Gây này.
Đối với Laurence, tất cả những câu hỏi này hết sức rắc rối. «Chắc là các nhà sinh lý học phải quan tâm đến chúng» — Cô nghĩ.
— Lại nước thịt hầm! Những món ăn của bệnh viện này khiến tôi chán làm rồi. — Briquet nói. — Ngay bây giờ, tôi sẵn lòng ăn hết một đĩa sò và uống hết một ly rượu vang lớn. — Cô uống vài ngụm nước thịt hầm trong đĩa và nói tiếp. — Giáo sư Kerner vừa tuyên bố với tôi là ông ta sẽ không cho tôi đi khỏi đây trong mấy ngày nữa. Sao lại thế được? Tôi không phải là chim nuôi. Ở đây, có thể chết được vì buôn. Không, tôi thích sống khác, sống cuồng nhiệt hơn kia: ánh đèn, âm nhạc, hoa, rượu sâm-panh.
Vừa nói liến thoắng không nghỉ, Briquet vừa ăn qua quýt rồi đứng lên khỏi bàn, có tiến đến cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.
— Laurence, chúc cô ngủ ngon. — Cô ta quay lại nói. — Sáng mai đừng đánh thức tôi. Ở đây, ngủ là cách giết thì giờ tốt nhất.
Rồi cô gật đầu chào và đi về phía phòng riêng. Còn Laurence ngồi viết thư cho mẹ. Mọi lá thư đều bị Kerner kiểm duyệt. Laurence biết hắn theo dõi cô rất nghiêm ngặt, vì thế thậm chí cô không muốn gửi bất kỳ lá thư nào không qua sự kiểm duyệt của hắn.
Tuy vậy, để mẹ khỏi lo lắng, có quyết định không viết cho mẹ biết sự thật về tình trạng bị giam giữ bắt buộc của mình, dù cho cô có thể gửi thư mà không bị kiểm duyệt đi nữa.
Đêm đó, Laurence không sao ngủ được. Có cứ trở mình mãi và nghĩ về tương lai. Cuộc sống của cô đang gặp nguy hiểm. Kerner sẽ làm gì để vô hiệu hoá cô?
Chắc Briquet cũng không ngủ được, nên từ phòng cô ta có tiếng rì rầm vọng ra.
«Chắc cô ta đang do thử những chiếc áo dài mới» — Laurence nghĩ thầm. Sau đó, tất cả lại im lặng. Laurence nghe thấy mơ hồ qua giấc ngủ một tiếng kêu hình như bị bóp nghẹt và cô tỉnh dậy. «Dây thần kinh của mình tệ quá rồi!» — Cô nghĩ và lại ngủ tiếp một giấc rất say.
Như thường lệ, cô thức giấc vào lúc bẩy giờ sáng. Trong phòng Briquet vẫn hoàn toàn im lặng. Laurence quyết định không quấy rầy cô ta và đi sang phòng có đầu Thomas. Đầu Thomas vẫn tối xầm như trước kia. Từ khi Kerner khâu thân người vào cho cái đầu Briquet, nỗi buồn của Thomas càng tăng. Anh cầu xin, van nài, đòi hỏi người ta càng sớm làm cho anh một cái thân người mới, cuối cùng thì anh chửi rủa thô bạo. Laurence phải mất bao công sức đề an ủi anh. Cô thở phào nhẹ nhõm khi đã rửa xong chỗ đau Thomas, và cô đi sang phòng của Dowel, ông đón cô với nụ cười niềm nở.
— Cuộc đời thật kỳ lạ! — Đầu Dowel nói. — Mãi cách đây ít lâu, tôi đã muốn chết. Những bộ não của tôi tiếp tục làm việc, và không đầy ba hôm sau, đầu óc của tôi lại nghĩ ra một ý nghĩ táo bạo và độc đáo khác thường. Phải chi tôi thực hiện được ý nghĩ này, kết quả sẽ dẫn tôi một bước ngoặt lớn trong y học. Tôi đã báo cho Kerner biết ý nghĩ của mình, và thấy cặp mắt của ông ta sáng rực lên. Chắc ông ta cảm thấy được bức tường do những người đương thời đứng lên để tỏ lòng biết ơn ngay khi ông ta còn sống. Và thế là tôi phải sống vì ý nghĩ ấy.
— Ý nghĩ về gì ạ?
— Sẽ có lúc tôi kể cho cô nghe, khi mọi việc thành hình hẳn hoi trong đầu óc tôi…
Đến chín giờ, Laurence gõ cửa phòng Briquet, nhưng không ai trả lời. Laurence lo ngại định mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá trong. Không biết làm gì hơn, Laurence chạy đi bao giáo sư Kerner. Như mọi lần, Kerner hành động nhanh và dứt khoát.
— Phá cửa ra! — Hắn ra lệnh cho Johm.
Người da đen dùng vai huých mạnh. Cánh cửa nặng kêu lên răng rắc và rời khỏi bản lề. Cả ba người đi vào phòng.
Chiếc giường nhàu nát của Briquet trống không. Kerner chạy đến cửa sổ. Từ tay vặn khung cửa thõng xuống dưới một sợi dây bằng vải trải giường xe nhỏ và hai khăn mặt. Luống hoa dưới chân cửa sổ nhàu nát hết.
— Đây là âm mưu của cô! — Kerner quay bộ mặt đe doạ về phía Laurence hét lên.
— Tôi cam đoan với ông là tôi không hề tham gia vào việc chạy trốn của Briquet. — Laurence trả lại cứng cỏi.
— Được, chúng ta sẽ còn nói tiếp chuyện này. — Kerner nói, mặc dù câu trả lời dứt khoát của Laurence làm cho hắn tin ngay là Briquet hành động một mình. — Bây giờ cần phải lo việc tìm bắt kẻ chạy trốn.
Kerner đi về phòng hắn và bối rối đi lại từ lò sưởi đến bàn giấy. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là gọi cảnh sát. Nhưng hắn lập tức bỏ ý định đó ngay. «Tuyệt đối không nên để cảnh sát dính vào chuyện này. Phải nhờ đến những văn phòng điều tra tư nhân thôi».
«Quả thật, chính mình có lỗi… Lẽ ra phải có biện pháp bảo vệ. Nhưng ai có thể ngờ được. Mãi hôm qua còn là một cái xác mà hôm nay đã trốn chạy!» — Kerner bạt cười giận dữ. — «Và bây giờ, có lẽ cô ta đang nói về mọi chuyện đã xảy ra với mình… Chính cô ta đã từng nói đến niềm hân hoan cuồng nhiệt khi cô ta xuất hiện trả lời… Chuyện này sẽ đến tai các phóng viên, đến lúc đó thì… Lẽ ra không nên để cô ta thấy đầu Dowel… Cô ta đã gây nên bao nhiêu chuyện phiền phức và đã đền ơn thế đây!
Читать дальше