— Có có cảm thấy thân thể mình không? — Kerner hỏi với giọng hỏi hồi hộp.
Briquet há mi mắt.
— Hãy cử động mấy ngón chân một cách nhẹ nhàng xem.
Chắc là Briquet đã thử, vì nét mặt có biểu hiện sự căng thẳng, nhưng các ngón chân không động đậy.
— Rõ ràng là chức năng của hệ thần kinh trung ương còn chưa hoàn toàn hồi phục. — Kerner quyết đoán. — Nhưng tôi hy vọng là chúng sẽ sớm hồi phục, và với chúng ta, cả sự vận động cùng hồi phục.
«Hồi phục, cái này nghe mới lạ lùng làm sao?». — Laurence nghĩ, cô nhớ lại cái xác lạnh ngắt trên bàn mổ.
Briquet lại có công việc bận rộn mãi. Bây giờ cô phải bỏ thời gian để có làm cử động các ngón chân. Laurence theo dõi việc này một cách khá thích thú.
Rồi một hôm, Laurence kêu lên:
— Động đậy rồi! Ngón chân cái ở chân trái động đậy rồi.
Sau đó, sự việc tiến triển nhanh hơn. Cả những ngón khác ở chân và tay đều cử động được. Briquet sắp có thể nhấc chân tay lên.
Laurence kinh ngạc. Diệu kỳ điều đã xảy ra trước mắt cô.
«Dù Kerner có phậm tội ác đi nữa, — cô nghĩ, — hắn vẫn là người phi thường. Quả thật là không có đầu Dowel thì hắn không thành công được trong việc hồi sinh này cho người chết. Nhưng dù sao bản thân Kerner cũng là người có tài! — Chính đầu Dowel đã khẳng định điều đó. Ôi, giá mà Kerner hồi sinh cả cho ông! Nhưng không, hắn sẽ không làm việc đó».
Phải mất mấy hôm sau nữa Briquet mới được phép nói chuyện. Cô có giọng khá dễ thương, nhưng hơi bị vỡ tiếng.
— Sẽ tốt lên dần hơn. — Kerner quả quyết. — Thậm chí còn hát được nữa kia.
Và Briquet đã sớm thử hát. Laurence rất kinh ngạc trước giọng hát đó. Những nốt cao, Briquet hát bằng một giọng the thé và chẳng được êm tai cho lắm, ở âm vực trung thì giọng hát lại rất lù mù và thậm chí léo xéo. Nhưng ngược lại, nhưng nốt trầm thì thật mê hồn. Đó là giọng trầm tuyệt diệu của nữ.
«Những dây thanh quản ở cổ họng nằm trên vết cắt vùng có rõ ràng là của Briquet. — Laurence nghĩ. — Vậy thì ở đâu ra cái giọng kép này, những âm sắc khác nhau của khu vực âm cao và khu vực âm thấp? Một điều ẩn về sinh lý học. Phải chăng điều đó là do quá trình trẻ hoá đầu Briquet, vốn già hơn cái thân người của cô? Hoặc là có thể điều này gắn liền bằng cách nào đó với sự rối loạn của những chức năng của hệ thần kinh trung ương? Hoàn toàn không hiểu nổi… Thật thú vị nếu biết được cái thân người trẻ trung, mỹ lệ ấy là của ai, nó đã thuộc về cái đầu bất hạnh nào…»
Không nói cho Briquet biết, Laurence bắt đầu tìm các số báo có đăng danh sách những người chết trong vụ tàu trật đường rày. Cô nhanh chóng đọc thấy có đoạn tin ngắn viết rằng nữ nghệ sĩ Italia nổi tiếng Angelica Gây đi trên chuyến tàu ấy và đã biến mất tăm. Không tìm thấy xác nàng, và các phóng viên báo đang tìm tòi giải đáp điều bí ẩn này. Laurence gần như tin chắc rằng đầu Briquet đã được nhận thân hình của nữ nghệ sĩ quá cố.
5
Cuộc trốn chạy của vật trưng bày
Cuối cùng đã đến cái ngày vĩ đại dài trong cuộc đời Briquet. Những dải băng cuối cùng được tháo bỏ, và giáo sư Kerner đã cho phép cô đứng dậy.
Cô đứng lên, và bám vào cánh tay Laurence đi tới đi lui trong phòng. Những cử động cửa cô còn chưa tự tin và hơi giật cục. Đôi khi cô làm những cử chỉ lạ lùng của cánh tay, cánh tay có di chuyển nhịp nhàng đến giới hạn nhất định, sau đó nó dừng lại và dường như phải có cử động gượng ép để lại chuyển được sang cái nhịp nhàng.
— Mọi cái dở sẽ qua đi. — Kerner nói.
Hắn không an tâm về vết thương nhỏ trên bàn chân của Briquet. Vết thương chậm lành. Nhưng với thời gian, nó cũng lành dần đến mức Briquet không cảm thấy đau nữa, kể cả khi giẫm phải lên cái chân đau. Mấy hôm sau, Briquet còn thử nhảy múa Na-ga-xi-ma nữa.
— Tôi không hiểu có chuyện gì. — Cô ta nói. — Có một số cử động dễ dàng thoải mái những một số cử động khác thì khó khăn. Chắc tôi còn chưa quen điều khiển thân người mới của tôi… Mà nó thật tuyệt vời! Cô Laurence, cô xem cái chân này. Và tầm vóc không chê vào đâu được. Chỉ còn những vết xẹo này ở cổ… Cần phải che giấu chúng đi. Nhưng ngược lại, cái nốt ruồi trên vai thật quyến rũ, có đúng thế không? Tôi sẽ may kiểu áo sao cho nó lộ ra… Nhưng dù sao đi nữa, tôi hoàn toàn hài lòng với thân hình của mình.
«Thân thể mới của mình! — Laurence nghĩ thầm. — Tội nghiệp Angelica Gây!».
Mọi điều mà lâu nay Briquet phải kìm giữ trong lòng, đã bung ra ngoài cùng một lúc. Cô dội vào đầu Laurence những yêu cầu, đòi hỏi, những nài nỉ về áo dài, áo ngắn, về vớ, về nón, về tạp chí thời trang và đồ trang điểm.
Cô được Kerner giới thiệu với đầu giáo sư Dowel trong chiếc áo dài mới bằng lua màu xám tro. Vì đây là đầu đàn ông, nên Briquet không thể không làm duyên đôi chút. Và cô rất hả hê khi đầu Dowel cất tiếng khàn khàn nói:
— Tuyệt! Ông đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, ông bạn đồng nghiệp ạ, xin chúc mừng ông!
Kerner khoác tay Briquet, tươi tỉnh như anh chồng mới cưới đi ra khỏi phòng.
— Mời cô ngồi. — Kerner lịch sự mời, khi hai người về tới căn phòng của Kerner.
— Em không biết em phải cảm ơn ông như thế nào, thưa giáo sư. — Cô ta nói với cặp mắt thẫn thờ nhìn xuống, rồi lại đỏm đang nhìn Kerner. — Ông đã làm ơn cho em nhiều quá, còn em thì không thể đền ơn ông được.
— Chuyện đó không cần thiết. Tôi đã được thưởng công nhiều hơn cô tưởng.
— Em rất vui sướng. — Và Briquet lại phóng sang Kerner một cái nhìn rực sang hơn nữa. — Bây giờ xin phép ông cho em đi khỏi nơi đây… ra khỏi bệnh viện này.
— Đi khỏi nơi đây là thế nào? Ra khỏi bệnh viện nào? — Kerner không hiểu ngay được.
— Đi về nhà ạ! Em hình dung ra niềm hân hoan cuồng nhiệt của lũ bạn gái em khi em xuất hiện!
«Cô chuẩn bị đi khỏi đây!» — Kerner không chấp nhận những ý nghĩ đó. Hắn làm một khối công việc đồ sộ, đã giải quyết mọi nhiệm vụ phức tạp nhất, đã hoàn thành cái không thể có được, đâu phải để cho Briquet này được niềm hân hoan cuồng nhiệt với lũ bạn gái nông nổi của cô. Chính hắn cũng muốn tự gây được niềm hân hoan cuồng nhiệt bằng việc cho Briquet trình diễn trước giới khoa học. Sau này có lẽ hắn sẽ cho cô hưởng đôi chút tự do, nhưng hiện nay thì hoàn toàn không thể được.
Читать дальше