— Cảm ơn ông, tôi đã khỏe. Nhưng thưa giáo sư, ông hãy nghe đây, tôi không yên tâm chút nào… Ông chỉ mới nói về những điều linh tinh khó hiểu, những tôi hiểu được một điều là ông sắp cắt nát cổ tôi ra, đó hoàn toàn là một dị dạng. Tôi sẽ vác mặt đi đâu được với cái cổ như thế, nó sẽ giống như một món thịt băm?
— Tôi sẽ cố gắng để khó nhận thấy các vết sẹo. Nhưng chắc chắn là hoàn toàn không thể che giấu các vết mổ. Đừng vội thất vọng, cô có thể đeo vào cổ một khăn quàng hay một chuỗi hạt. Tôi sẽ tặng cô một chuỗi hạt vào «ngày sinh» của cô. À, còn điều này nữa. Hiện nay cái đầu cô hơi gày tóp đi. Khi nào cô sống lại cuộc đời bình thường, cái đầu phải béo tốt hơn. Để nhận ra thể tích thường của cô, phải nuôi béo cô ngay từ bây giờ, nếu không sẽ có thể xảy ra những chuyện không hay.
— Nhưng tôi có ăn được đâu — Cái đầu đáp với vẻ bi quan.
— Chúng tôi sẽ nuôi béo cô bằng ống. Tôi đã pha chế một hợp chất đặc biệt. Hắn quay sang Laurence. — Ngoài ra phải tăng cường cung cấp máu.
— Ông pha những chất béo vào dung dịch dinh dưỡng sao?
Kerner phác một cử đồng bằng tay.
— Nếu cái đầu không béo ra thì cùng phình lên, mà ta lại cần như thế. — Hắn kết luận. — Vậy điều quan trọng nhất là cô Briquet hãy cầu nguyện sao cho một cô nàng xinh đẹp nào đó chết sớm để có muốn tấm thân tuyệt diệu ấy.
— Ông đừng nói vậy, điều đó thật khủng khiếp! Một con người phải chết đi để tôi có được cái thân… Nhưng, thưa giáo sư, tôi rất sợ. Vì đó là thân người chết. Nếu người ấy bỗng nhiên đến đòi lại cái thân của họ…?
— Người ấy là ai?
— Người chết.
— Những cô ta làm gì còn chân để mà đến. — Kerner bật cười, nói — Còn nếu cô ta vẫn đến, cô sẽ nói với cô ta rằng: Đây là cô cho thân cô ta mượn cái đầu chứ không phải có cho cái thân, tất nhiên cô ta sẽ cảm ơn cô về tặng vật này. Tôi đến trực ở nhà xác đây. Hãy chúc cho tôi thành công.
Sự thành công của thí nghiệm phụ thuộc phần lớn vào việc có tìm được một cái xác tươi nhất hay không, vì thế Kerner xếp mọi công việc lại và gần như vào ở hắn trong nhà xác để chờ cơ hội may mắn.
Với điếu thuốc trên miệng, hắn đi lại dọc theo căn nhà một cách bình thản. Ánh sáng mờ đục rợi từ trần nhà xuống những dẫy bàn đá. Trên mỗi bàn có một cái xác trần truồng đặt nằm, đã được phun nước rửa. Đút tay vào túi áo, Kerner đi vòng quanh những dẫy bàn dài, nhìn vào từng gương mặt và thỉnh thoảng lại lật những tấm phủ lên để xem xét từng người.
Những người thân hoặc bạn bè của những người chết cũng đi lại cùng với hắn. Kerner có thái độ không thân thiện với họ, hắn sợ họ có thể cướp đi mất cái xác thích hợp. Xin được một cái xác đối với Kerner không dễ dàng gì. Trong thời gian ba ngày, những người thân có thể đòi hỏi quyển đối với từng cái xác, qua thời han ba ngày, cái xác thối rữa không có ích gì cho Kerner. Hắn cần một cái xác hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa hết hơi ấm. Kerner không hà tiện tiền đút lót, miễn sao có một cái xác như ý.
«Tuy vậy không dễ gì tìm được một Diana hợp ý Briquet», — Kerner vừa nghĩ, vừa quan sát kỹ những bàn chân rộng bé và bàn tay chai sần của những xác người. Phần lớn những xác ở đây thuộc tầng lấp dưới. Kerner đi từ đầu này tới đầu kia. Trong khi đó, một số xác được nhận ra và đem đi,và những xác mới được chở đến và thay vào những chỗ trống. Những Kerner vẫn không tìm được trong những cái xác mới chở đến vật liệu thích hợp cho cuộc giải phẫu. Có những cái xác không đầu, hoặc là thể tạng không hợp, hoặc là có vết thương trên người, thậm chí đã bắt đầu thối rữa. Ngày đã sắp tàn, Kerner cảm thấy đói và khoan khoái thưởng thức món gà chiên còn bốc khói.
«Một ngày xui xẻo!» — Kerner suy nghĩ và rút đồng hồ ra xem giờ. Rồi hắn đi ra cổng giữa đám đông người đang xoay quanh những cái xác, lòng đầy thất vọng, u sáu và sợ hãi. Máy nhân viên đi ngược về phía hắn, mang theo một phụ nữ không đầu. Cái cơ thể trẻ trung đã được rửa sạch ánh lên như cẩm thạch trắng.
«Ồ, cái này thích hợp đây!» — Hắn nghĩ và đi theo ngay những người gác. Khi cái xác đã đặt xuống, Kerner quan sát nó rất nhanh và tin là hắn đã tìm thấy cái hắn cần. Kerner định nói thầm vói đám nhận viên để họ đem cái xác đi, bỗng có lão già ăn mặc tồi tàn vài râu ria lởm chởm lâu không cạo đến ngay bên cái xác.
— Đúng là Maxta đây rồi! — Lão già kêu lên và đưa tay lau mồ hôi trán. «Quỷ tha ma bắt lão đi!» Kerner rủa thầm và đến bên lão già nói:
— Ông nhận ra cái xác à, nó có đầu đâu?
Lão già trỏ vào cái nốt ruồi lần trên vai.
— Dễ nhận ra thôi. — Lão đáp.
Kerner ngạc nhiên thấy lão già nói chuyện bình tĩnh đến như vậy.
— Người phụ nữ này là ai? Vợ hay con gái của ông?
— Trái lại, — lão già nhanh miệng đáp. — Nó là cháu gái tôi, nhưng không phải cháu ruột. Cả ba đứa, cô em họ lão để lại, cô em họ lão chết đi, lão phải mang cái gánh nặng này. Thế là nhà lão có bốn người. Túng thiếu, nhưng làm sao được hả ông. Chúng có phải mèo đâu, mà vứt qua hàng rào được. Phải sống, thế thôi! Song có chuyện bất hạnh đã xảy ra. Chúng tôi sống trong căn nhà đã cũ, người ta đuổi chúng tôi đi từ lâu rồi, nhưng biết biến đi đâu? Và vẫn ở đến bây giờ. Mái nhà sập xuống. Lũ trẻ kia chỉ bị thương còn con này đứt ngay cổ. Tôi với bà lão nhà tôi đều không có nhà, chúng tôi đi bán hạt dẻ rang. Lão về đến nhà, thì người ta đã đem Maxta vào nhà xác. Sao lại vào nhà xác? Họ bảo rằng ở những căn nhà khác cũng có những người bị sập nhà, có mấy người cô đơn thì đem đến đây là xong. Lão về đến nhà, kinh hoàng, mà không vào được, cứ như động đất.
— «Công việc thích hợp đây!» — Kerner nghĩ và dẫn lão già sang một bên và nói:
— Chuyện đã xảy ra, thì không thể cứu vãn được. Ông thấy không, tôi là bác sĩ, và tôi cần cái xác. Ông hãy nhận lấy một trăm franc và trở về nhà đi.
— Ông sẽ mổ ruột à? — Lão già lắc đầu không đồng ý và ngẫm nghĩ. — Nhưng dù sao cũng phải bán… chúng tôi nghèo khó…
— Hai trăm.
— Túng thiếu ghê gớm, lũ trẻ bị đói… Nhưng dù sao nó cũng là một cô gái tốt, rất hiền hậu, mặt như một đoá hồng, không phải là đồ bỏ đâu… — Lão già cung tay khinh bỉ về phía những cái bàn đặt xác.
Читать дальше