— Quay đầu Briquet lại đây! — Kerner quay sang Laurence nói. Để Briquet khỏi gây trở ngại trong lúc làm các công việc chuẩn bị bởi thói nhiều chuyện, họ đã khoá miệng cô lại, tức là khoá bình cầu có không khí nén. — Bây giờ có thể mở vòi không khí ra.
Khi đầu Briquet được nhìn thấy những cái xác, cô la lên như bất ngờ bị phỏng. Mắt mở to vì kinh hãi. Một trong hai thân người này phải trở thành thân hình riêng của cô. Lần đầu tiên, có cảm thấy một cách thấm thía tính chất không bình thường của cuộc phẫu thuật này và dao động.
— Này, có làm sao thế? Có cô thích những cái thây… À, thân người này không?
— Tôi… sợ… — Cái đầu rền rĩ — Không, không, tôi không ngờ rằng lại đáng sợ đến thế… tôi không muốn…
— Không muốn à? Nếu vậy tôi sẽ khâu đầu Thomas vào cái xác này. Thomas sẽ thành đàn bà. Thomas, anh muốn có thân người ngay bây giờ không?
— Đừng, hãy đợi một chút, — Đầu Briquet hoảng sợ. — Tôi bằng lòng. Tôi muốn cái thân người kia… cãi cọ nốt ruồi ở vai đó.
— Còn tôi thì khuyên cô chọn cái này. Nó không được xinh đẹp lắm, nhưng ngược lại chẳng có vết xước nào.
— Tôi muốn có một cơ thể đẹp. Và nốt ruồi ở vai… Bọn đàn ông thích như thế lắm. — Đầu Briquet lên tiếng.
— Sẽ chiều theo ý cô — Kerner đáp. — Cô Laurence đem đầu Briquet lên bàn mổ. Cô hãy làm cẩn thận, sự tuần hoàn máu nhân tạo của cái đầu phải được tiếp tục cho đến giây phút cuối cùng.
Laurence lúi húi làm những việc chuẩn bị cuối cùng cho đầu Briquet. Trên mặt của Briquet hiện lên về căng thẳng và hồi hộp tột độ. Khi cái đầu được chuyển đến đặt trên bàn, Briquet không kìm hãm lại được, đã đột ngột thét to lên:
— Tôi không muốn! Không muốn! Thà giết tôi đi còn hơn! Tôi sợ! Á… à… à!.. Kerner không ngừng công việc, chỉ gắt gỏng gởi Laurence:
— Đóng ngay vòi không khí lại! Cho gradenan vào dung dịch dinh dưỡng, cô ta sẽ ngủ thiếp đi.
— Đúng, đúng, đúng!
Vòi đã khoá lại, cái đầu im bặt, nhưng vẫn tiếp tục mấp máy môi và nhìn Kerner với vẻ kinh hãi và cầu khẩn.
— Thưa giáo sư, liệu chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật này trái với ý muốn của cô ta không? — Laurence hỏi.
— Bây giờ không phải lúc bàn đạo đức. — Kerner lạnh lùng đáp. — Sau này, chính cô ta sẽ cám ơn chúng ta. Hãy làm tốt công việc của cô hoặc đi khỏi đây và đừng làm phiền tôi.
Nhưng Laurence biết là cô không thể đi khỏi đây, không có sự giúp đỡ của cô, kết quả của phẫu thuật còn đáng ngờ hơn nữa. Nên cô dằn lòng ở lại và tiếp tục giúp đỡ Kerner. Đầu Briquet giẫy giụa rất mạnh khiến cho các ống dẫn chỉ chực tuột ra khỏi mạch máu. John vội vã chạy đến giúp cô ta lấy tay giữ chặt cái đầu. Những cơn co giật của cái đầu dần dần ngưng hắn, mắt nó nhằm lại, chất gradenan đã phát huy tác dụng.
Giáo sư Kerner bắt đầu làm phẫu thuật.
Sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi những lệnh ngắn của Kerner khi đòi lấy các dụng cụ mổ xẻ. Trán Kerner thậm chí nổi gân lên vì căng thẳng. Hắn trổ toàn bộ kỹ thuật mổ xẻ tuyệt vời của hắn, kết hợp với sự nhanh nhẹn với tính chủ đạo và cẩn thận phi thường. Dù rất căm ghét và thậm chí còn căm thù Kerner, nhưng Laurence không thể không thán phục hắn trong giây phút này. Hắn thao tác như một nghệ sĩ đầy cảm hứng. Những ngón tay khéo léo của hắn đã hoàn thành một kỳ công.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong một giờ năm mươi năm phút.
— Xong rồi! — Cuối cùng Kerner nói và đứng thẳng người dậy. — Từ nay, Briquet chấm dứt là cái đầu không có thân. Chỉ còn có việc bơm sự sống vào cô ta, bắt quả tim phải đập và khôi phục tuần hoàn máu. Những việc này tôi làm một mình được. Laurence, cô có thể đi nghỉ rồi đấy.
— Tôi còn làm việc được. — Cô trả lời.
Mặc dù mệt mỏi, cô vẫn muốn được xem động tác cuối cùng của cuộc phẫu thuật lạ thường này. Những rõ ràng là Kerner không muốn cho cô biết bí quyết của việc hồi sinh. Một lần nữa, hắn kiên quyết đề nghị cô đi nghỉ và Laurence dành phải vâng lời.
Một giờ sau, Kerner lại chỗ cô. Trông hắn có vẻ mệt mỏi hẳn, nhưng sắc mặt biểu hiện một sự tự mãn tột cùng.
— Thử mạch xem. — Hắn đề nghị.
Cô gái không khỏi run tay lên khi cầm lấy tay Briquet; cái tay mà chỉ bà giờ trước đó còn là của một xác người lạnh toát. Bàn tay đã ấm lên, và sờ thấy mạch đập. Kerner áp một cái gương vào mặt Briquet. Hơi nước phủ một lớp mờ lên mặt gương.
— Thở rồi. Bây giờ quấn tã cẩn thận cho cô bé mới đẻ của chúng ta. Phải để cho cô ta nằm bất động trong vài ngày. Những ngày đầu, chúng ta sẽ giữ cô ta ở trạng thái ngủ để cô ta khỏi nghĩ đến việc nói chuyện. — Kerner giải thích.
Họ chuyển Briquet sang căn phòng tiếp giáp với phòng Laurence, cẩn thận đặt cô ta lên giường và cho chạy điện gây mê.
— Chúng ta sẽ cho ăn nhân tạo đến khi những vết khâu liền đã. Cô phải trông nom săn sóc cô ta.
Mãi đến ngày thứ ba Kerner mới cho phép Briquet hồi tỉnh.
Lúc đó là bốn giờ chiều. Tia nắng mặt trời chiều xuyên qua giữa phòng và soi sáng bộ mặt của Briquet. Cô ta nhẹ nhàng nhíu mày và mở mắt ra nhưng vẫn chưa nhận thức được tình trạng hiện giờ của mình. Cô ta nhìn ra cửa sổ trong ánh nắng, rồi đưa mắt sang Laurence và cuối cùng nhìn xuống. Cô ta nhìn thấy bộ ngực rung rinh khe khẽ và thân người, thân người của cô dáng đắp chăn. Một nụ cười yếu ớt chiếu sáng trên khuôn mặt của Briquet.
— Đừng nói và nằm yên. — Laurence nói với cô ta. — Phẫu thuật tiến hành rất tốt, và bây giờ mọi việc phụ thuộc vào chỗ chị sẽ xử sự như thế nào. Chị càng chịu khó nằm yên thì càng sớm đứng lên được. Tạm thời chúng ta sẽ nói chuyện bằng cách ra hiệu vậy. Nếu chị cụp mặt xuống là «có», nâng lên là «không». Chỉ có thấy đau ở đâu không? Sẽ hết thôi. Chỉ muốn ăn uống gì không?
Briquet không thay đổi, nhưng muốn uống. Laurence bấm chuông gọi Kerner. Hắn từ văn phòng đến ngay lập tức.
— Này cô bé mới sinh, cảm thấy thế nào? Hắn nhìn chăm chú vào cô ta tỏ vẻ hài lòng. Mọi việc đều tốt đẹp. Cô phải kiên nhẫn và cô sẽ sớm được nhảy múa.
Hắn ra vài mệnh lệnh rồi bỏ đi. Những ngày chờ bình phục kéo dài rất chầm chậm đối với Briquet. Cô là một bệnh nhân gương mẫu, có kìm chế được sự nóng ruột, nằm yên và thi hành mọi mệnh lệnh. Cuối cùng, cái ngày tháo băng cho cô đã đến, nhưng cô ta vẫn chưa được phép nói.
Читать дальше