— Cảm ơn anh, tôi không đói, anh đem giúp đi cho.
Người giúp việc đã được rèn luyện ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh và đi ra.
Và cô lại chìm đắm trong nhưng suy nghĩ của mình. Khi nhưng ánh đèn sáng bừng lên trong khung cửa sổ căn phòng đối diện, cô cảm thấy cô đơn đến mức quyết định phải đi thăm những cái đầu ngay. Đặc biệt là đến thăm cái đầu Dowel.
Việc Laurence bất ngờ đến thăm khiến Briquet cực kỳ vui thích.
— Đem đến rồi à? — Briquet réo lên.
— Cái gì?
— Thân người của tôi. — Briquet nói với giọng như muốn hỏi về một cái áo mới.
— Chưa, chưa đem đến. — Laurence đáp, cô bất giác mỉm cười. — Nhưng cùng sắp đem đến, chị không cần phải chờ lâu đâu.
— À, phải chi nhanh hơn!..
— Thế tôi cùng được nối một thân hình khác chứ? — Thomas hỏi.
— Đúng vậy. — Laurence làm yên lòng hắn. — Và anh cùng khỏe mạnh, lực lưỡng như xưa. Anh sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ được về quê và cưới cô Marie.
Laurence biết rõ mối ước muốn thầm kín của cái đầu. Thomas chép miệng:
— Phải chi nhanh hơn.
Laurence vội vã đi qua phòng Dowel. Với không khí vừa mở ra. Cái đầu hỏi Laurence:
— Tất cả chuyện này nghĩa là sao?
Laurence kể cho cái đầu nghe chuyện giữa cô với Kerner và kết thúc của nó.
— Thật là bì ổi! — Cái đầu nói. Phải chi tôi có thể giúp được cô… Có lẽ tôi có thể giúp được, nếu như chính bản thân cô giúp tôi.
Đôi mắt của cái đầu thể hiện sự phẫn nộ và quyết tâm.
— Mọi thứ rất đơn giản. Hãy khoá với chất dinh dưỡng và tôi sẽ chết, và Kerner sẽ thả cô về nhà.
— Không bao giờ cháu trở về nhà với cái giá ấy. — Laurence lại kêu lên.
— Tôi lại muốn có tài hùng biện của Cicearon để thuyết phục cô làm việc đó.
Laurence lắc đầu phủ nhận.
— Kể cả Cicearon cũng không thuyết phục được cháu. Không khi nào cháu dám làm ngưng sự sống của một người…
— Sao, tôi mà là người à? — Cái đầu hỏi với nụ cười buồn bã.
— Bác hãy nhớ, chính bác đã nhắc lại lỗi của Descart: «Tôi suy nghĩ. Vậy thì tôi tồn tại». — Laurence đáp.
— Cứ cho là như thế, sống đến lúc đó sẽ như thế này, tôi sẽ không hướng dẫn cho Kerner. Bằng bất kỳ cực hình nào, ông ta cũng không bắt được tôi giúp đỡ, chính ông ta sẽ kết liễu cuộc đời tôi.
— Không, cháu xin bác. — Laurence đi đến bên cái đầu. — Bác hãy nghe cháu. Trước kia cháu đã nghĩ tới chuyện trả thù, hiện tại cháu nghĩ đến cái khác. Nếu Kerner ghép được thân người chết vào đầu của Briquet và phẫu thuật tiến hành thắng lợi, thì có hy vọng trả lại sự sống cho bác…
— Đáng tiếc là niềm hy vọng rất mỏng manh. — Dowel đáp. — Thí nghiệm rất khó thành công, kể cả với Kerner. Ông ta là một người độc ác, có tội và hám danh. Nhưng lại là một nhà phẫu thuật có tài, và có lẽ là người có năng lực nhất trong số những trợ lý trước đây của tôi. Nếu ông ta không làm việc này, và nhờ những lỗi chỉ bảo của tôi cho tới hôm nay thì không một ai sẽ làm được. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng ông ta sẽ không tiến hành cuộc phẫu thuật chưa từng thấy này.
— Nhưng những con chó…
— Chó là chuyện khác. Cả hai con chó, đang sống và khỏe mạnh trước khi tiến hành phẫu thuật cắt đầu. Mọi việc đã diễn ra hết sức nhanh. Vả lại, chắc Kerner chỉ hồi sinh được có một con, chứ không thì ông ta đã dắt cả đôi đến khoe tôi. Còn thân người chết chỉ có thể đem tới sau mấy giờ, khi mà những quá trình thối rữa bắt đầu rồi. Là một thầy thuốc, tự cô có thể đánh giá được tính chất phức tạp của bản thân phẫu thuật. Cần phải nối lại, khâu cẩn thận mới động mạch, tĩnh mạch và chủ yếu là các dây thần kinh và tuỷ sống, không thì chúng sẽ tàn tật; sau đó khôi phục lại sự tuần hoàn… Không, đó là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, quá sức đối với các nhà phẫu thuật hiện nay.
— Phải chăng chính bác có thể làm được phẫu thuật ấy.
— Tôi đã nghĩ cả rồi, đã làm thí nghiệm với chó và cho rằng tôi có thể làm được…
Cửa mở ra. Kerner dừng ở ngưỡng cửa.
— Cuộc họp của những kẻ âm mua à? Tôi sẽ không cản trở các người đâu.
* * *
Đầu Briquet cho rằng việc chọn và khâu vào người một thân hình mới cũng dễ dàng như đo và cắt may một cái áo mới. Nhưng chẳng bao lâu cô hiểu rằng công việc không quá dễ đến như vậy.
Một buổi sáng, giáo sư Kerner, Laurence và John xuất hiện ở phòng Briquet trong những chiếc áo choàng trắng. Kerner ra lệnh cho nhấc cẩn thận cái đầu Briquet lên khỏi mâm kính và đặt nằm ngửa mặt lên để có thể nhìn toàn bộ vết cắt ở cổ. Việc cung cấp máu chứa oxy bão hoà cho cái đầu không lúc nào ngưng. Kerner dầm mình vào việc nghiên cứu và đo đạc.
— Giải phẫu người tuy hoàn toàn đồng dạng — Kerner nói, — Những mỗi cơ thể có những đặc điểm cá nhân. Đôi khi khó phân biệt được, ví dụ, động mạch cổ ngoài hoặc trong có nằm ở phía trước không. Chiều dày của động mạch, chiều rộng của thanh quản không giống nhau, kể cả những người có thể tích có giống nhau. Cũng phải mất không ít thời gian với những giây thần kinh.
— Nhưng ông sẽ thao tác như thế nào? — Laurence hỏi. — Áp vết cắt ở cổ vào vết cắt ở thân người, như thế là ông bít kín tất cả những bề mặt của vết cắt.
— Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi và Dowel đã xem xét vấn đề này. Phải làm tất cả một loạt những tiết diện học, đi từ trung tâm ra đến ngoại vi. Đây là công việc rất phức tạp. Phải làm được những tiết diện mới ở có của đầu và thân, để với tới được những tế bào còn hoạt động sống. Những khó khăn chủ yếu không phải là ở đó. Điều chủ yếu là, làm sao để diệt được trong cơ thể cái xác, những sản phẩm của sự thối rữa đã bắt đầu hoặc những cho nhiễm trùng, làm sao tẩy sạch máu đông ở các mạch máu, đưa máu tươi vào đây và bắt quả tim phải hoạt động tiếp… Còn tuỳ sống? Một sử dụng chậm nhỏ nhất vào nó cũng gây ra những phản ứng mạnh mẽ, nhiều khi kèm theo những hậu quả nặng nề.
— Vậy ông định khắc phục tất cả những khó khăn ra sao?
— À, đó là điều bí mật. Khi thí nghiệm thành công, tôi sẽ công bố toàn bộ giai đoạn hồi sinh những người chết. Thôi, hôm nay thế đủ rồi. Hãy đặt đầu vào chỗ đi. Mở vòi không khí ra. Cô thấy trong người thế nào? — Kerner nhìn đầu Briquet hỏi.
Читать дальше