Và quên cả sự có mặt của Briquet, hắn giận dữ nhấc cái đầu lên khỏi mặt bàn và bỏ vào cái chậu to bằng kim loại.
— Mang nó vào hầm lạnh… cần phải tiến hành giải phẫu.
Người da đen nhanh tay đưa cái chậu đi ra. Đầu Briquet nhìn hắn với cặp mắt mở to vì kinh hoàng. Chuông điện thoại réo trong văn phòng của Kerner. Kerner bựt tức quẳng điều xì gà đang định hút xuống đất, và bỏ về phòng sau khi đóng sập cửa lại.
Đó là điện thoại của Ravino. Hắn bảo đã gửi cho Kerner một phong thư khẩn và lẽ ra Kerner nhận được rồi.
Kerner xuống nhà dưới và rút lấy phong thư trong hộp thư ở cửa ra vào. Vừa lên cầu thang Kerner vừa nóng nảy xé phong bì và bắt đầu đọc. Ravino báo tin Arthur Dowel đã đột nhập vào bệnh viện của hắn trong một lốt bệnh nhân, đã bắt cóc Laurence và chạy trốn. Kerner bước hụt và suýt ngã trên cầu thang.
«Arthur Dowel! Con trai của giáo sư Dowel, nó ở đây sao? Và cố nhiên là nó biết hết mọi việc, một kẻ địch mới đã xuất hiện và sẽ thẳng tay với mình». Về đến phòng, Kerner đốt lá thư và vừa đi đi lại lại vừa nghiền ngẫm kế hoạch hành động. Thủ tiêu đầu giáo sư Dowel đi? Lúc nào hắn cũng có thể làm việc đó. Những cái đầu còn rất cần cho hắn. Chỉ cần thi hành những biện pháp để cho tang vật này không rơi vào con mắt người ngoài, vì có thể có sự khám xét hay đột nhập của kẻ thù vào nhà hắn. Sau đó cần xúc tiến nhanh việc trưng bày đầu Briquet. Không ai kết án người chiến thắng. Laurence và Arthur Dowel có nói gì đi chăng nữa, Kerner cũng sẽ đấu tranh với họ khi tên tuổi hắn đã được bao bọc bởi vòng hào quang kính trọng của mọi người.
Kerner nhấc điện thoại, gọi cho viên thư ký Hội khoa học để mời đến nhà hắn thương lượng về việc tổ chức một hội nghị, trong đó, hắn, Kerner, sẽ công bố kết quả các công trình mới nhất của hắn. Sau đó, Kerner gọi đến Ban biên tập những tờ báo lớn nhất và cừ người tới phỏng vấn.
«Phải gây được sự ồn ào trên báo chí chung quanh phát minh vĩ đại nhất của giáo sư Kerner. Có thể sẽ có tổ chức trưng bày khi đầu Briquet đã phần nào hồi phục lại sau cơn chấn động và đã quên với ý nghĩ về việc mất thân người… Nhưng còn bây giờ…» Kerner đến phòng thí nghiệm, lục lọi trong các ngăn tủ, lấy ra ông tiêm, bông gòn, họp parafin và đi gặp đầu giáo sư Dowel.
* * *
Ngôi nhà của Laré được dùng làm tổng hành đình kiêm nhà ở của những «kẻ âm mưu»: Arthur Dowel, Laré, Sharp và Laurence. Sau cuộc họp, mọi người đã nhất trí rằng để Laurence trở về nhà của cô là một việc mạo hiểm. Nhưng vì Laurence muốn sớm gặp mẹ, nên Laré phải tự mình đến nhà Laurence và dẫn mẹ cô tới ngôi nhà nhỏ của anh.
Nhìn thấy con gái vẫn sống và bình yên vô sự, bà già suýt ngất đi vì vui sướng. Laré phải nắm tay bà và đặt ngồi vào ghế.
Hai mẹ còn ở trong phòng trên tầng ba. Niềm vui sướng của bà Laurence chỉ bị u ám bởi Arthur Dowel, vị cứu tinh của con gái bà vẫn phải nằm dài vì đau ốm, may mà anh chưa phải chịu tác dụng của hơi ngạt quá lâu. Và cơ thể khỏe mạnh của anh dù sao cùng vượt qua được.
Bà Laurence và con gái thay nhau túc trực bên giường bệnh. Marie Laurence chăm sóc anh rất chu đáo; không đủ sức để giúp đỡ cái đầu của người cha, Laurence chuyển sự ân cần của cô sang người con. Đó là điều cô nghĩ, nhưng có một nguyên nhân nữa khiến cô không chịu nhường chỗ của người hộ lý cho mẹ cô, vì Arthur Dowel là người đàn ông đầu tiên gây ấn tượng cho cô. Sự gặp gỡ với anh đã xảy ra trong một tình huống khá lãng mạn. Anh như một chàng hiệp sĩ giải thoát cô khỏi cái nhà đáng sợ của Ravino. Số phận bi thảm của cha đã để lại trên người anh dấu ấn của tính bi kịch. Và những phẩm chất cá nhân của anh, tính dũng cảm, sức mạnh và sự trẻ trung tạo nên sức quyến rũ khó cưỡng nổi.
Arthur Dowel nhìn Laurence bằng đôi mắt trìu mến, anh phân tích được rõ hơn những tình cảm của mình và không giấu rằng sự trìu mến của anh không chỉ là bổn phận bệnh nhân đối với người hộ lý ân cần.
Những cái nhìn âu yếm của đôi bạn trẻ không lọt qua mặt những người xung quanh. Mẹ Laurence làm ra vẻ không nhận thấy gì, mặc dù rõ ràng là bà tán thành sự lựa chọn của con gái. Sharp vốn đối xử khinh thường với phụ nữ vì mãi mê thể thao, đã mỉm cười giễu cợt và trong thâm tâm anh thương hại Arthur. Còn Laré thở dài và nặng nề khi nhìn thấy ánh bình minh hạnh phúc của người khác, và bất giác nhớ đến thân hình xinh đẹp của Angelica Gây, hơn nữa bây giờ anh thường hình dung ra đầu của Briquet, chứ không phải của Gây, trên cái thân người đó. Thậm chí tự anh đã bực tức vì sự phản bội này, nhưng lại tự biện bạch ở đây là quy luật liên kết mà thôi.
Nhưng Arthur Dowel chỉ được phép nói mà không được đi ra khỏi giường. Những người xung quanh cũng đã được lệnh phải giữ gìn lá phổi của anh.
Anh miễn cưỡng nhận lấy vai trò chủ tịch nghe hết ý kiến người khác và chỉ có thể bác bỏ hãy tóm tắt một cách ngắn gọn.
Làm gì với Ravino và Kerner? Không rõ vì sao Sharp đã chọn Ravino làm nạn nhân của mình.
— Chúng ta không chỉ giết chết con chó ấy, mà cần phải tiêu diệt nó. Mới hơi thở của con chó ấy sẽ làm nhục trái đất! Tôi chỉ yên tâm khi nào bóp chết được nó bằng chính bàn tay tôi.
Còn Dowel thi lại muốn đưa tất cả những sự việc này ra toà án.
— Đừng nói nữa Dowel. — Laurence xen vào câu chuyện. — Nói nhiều sẽ có hại. — Còn Sharp, anh đừng giải thích những việc cần phải làm. Với Ravino, chúng ta luôn có thể trả thù được. Mục tiêu hàng đầu của chúng ta là khám phá ra tội ác của Kerner và tìm đầu giáo sư Dowel. Chúng ta phải đột nhập vào nhà Kerner bằng bất kỳ cách nào.
— Những đột nhập bằng cách nào? — Arthur hỏi.
— Thì vận dụng cách của các tên trộm, bẻ khoá và đột nhập.
— Anh không phải là kẻ trộm, còn bẻ khoá là một nghệ thuật không dễ gì học được. — Laré ngẫm nghĩ sau đó vỗ vào trán.
— Chúng ta sẽ mời Jean biểu diễn. Chính Briquet đã nói với tôi điều bí mật về nghề nghiệp của anh ta. Anh ta sẽ hài lòng! Lần đầu tiên trong đời anh ta bé khoá cửa không phải vì những động cơ vụ lợi.
— Nhưng nếu anh ta không chịu thì sao?
— Chúng ta sẽ trả tiền. Anh ta chỉ cần mở cửa cho chúng ta rồi nấp kín, trước khi chúng gọi cảnh sát.
Читать дальше