Kerner bắt đầu cẩn thận cởi áo khoác cho Briquet, vừa quan sát cô bằng cái nhìn đầy kinh nghiệm, nét mặt cô trẻ lại và tươi mát hơn khác thường. Không còn vết tích gì của những nếp nhăn. «Hoạt động của những tuyến nội tiết, hắn nghĩ. — cơ thể của Angelica đã làm cho đầu Briquet trẻ lại».
Từ lâu, Kerner đã biết hắn đánh cắp cơ thể của ai. Hắn chăm chú theo dõi báo chí và đã cười giễu cợt khi đọc về những cuộc tìm kiếm Angelica Gây «mất tích».
— Nhẹ tay dùm cho… cái chân đau lắm. — Briquet nhăn mặt khi Kerner lật người có nghiêng sang bên khác.
Người hộ lý đi vào, đó là một phụ nữ đứng tuổi với bộ mặt hơi đần độn của một người câm.
— Cởi áo cho cô ta. — Kerner chỉ vào Briquet.
— Thế cô Laurence đâu? — Briquet ngạc nhiên hỏi.
— Cô ấy không có ở đây. Cô ấy bệnh.
Kerner quay đi với các ngón tay gõ nhịp trên thành giường. Người hộ lý cũng im lặng cầm áo khoác, đi ra.
Kerner lại xuất hiện.
— Đưa tôi xem cái chân của cô.
— Tôi đã nhảy nhiều. — Briquet bắt đầu thú nhận lời của cô. — Vết thương ở lòng bàn chân toạc ra mau quá. Tôi đã không chú ý.
— Và tiếp tục nhảy nhót?
— Không, nhảy thì đau. Nhưng tôi còn chơi tennis mấy ngày. Đó là một môn thể thao tuyệt vời.
Kerner vừa nghe Briquet nói, vừa chăm chú xem cái chân và mỗi lúc một thêm cau có. Cái chân của Briquet sưng đến gần đầu gối và bắt đầu tím đen. Hắn bóp bóp vào một vài chỗ.
— Thế đấy… — Kerner vừa rút xì gà ra hút, vừa hỏi. — Bởi không nghe lời nên mới đến nỗi này đây. Cô đã chơi tennis với ai?
Briquet bối rối:
— Với một… người trẻ tuổi quen biết.
— Cô hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện, nói chung là tất cả những gì xảy ra với có kể từ lúc có chạy trốn khỏi nhà tôi.
— Tôi đến ở nhà bạn gái tôi. Cô ta rất ngạc nhiên khi thấy tôi còn sống. Tôi bảo cô ta là vết thương của tôi không nặng lắm và người ta đã chữa khỏi cho tôi ở bệnh viện.
— Cô không nói gì về tôi và những cái đầu chứ?
— Tất nhiên là không. — Briquet trả lời một cách chắc chắn. — nói ra thì thật là kỳ quặc, người sẽ cho tôi là điên.
Kerner thở ra nhẹ nhõm. «Mọi việc đã trôi chảy hơn là mình dự đoán». — hắn nghĩ.
— Những chân tôi có việc gì không, thưa giáo sư?
— Tôi sợ rằng phải cắt bỏ đi.
Mặt Briquet sáng lên vì sợ hãi.
— Cắt chân tôi à! Làm cho tôi thành một con nhỏ què sao?
Bản thân Kerner không muốn làm què quặt cái cơ thể đã kiếm và làm sống lại với bao công sức, hơn nữa hiệu quả của việc trưng bày sẽ giảm đi nhiều, nếu phải đưa ra một người què. Nếu chữa trị nổi mà không phải cưa chân thì quá tốt, nhưng điều đó không thực hiện nổi.
— Hay là có thể làm cho tôi cái chân mới được không?
— Đừng lo ta chờ đến ngày mai. Tôi sẽ còn đến thăm cô mà. — Kerner nói và đi ra.
Người hộ lý câm lại đến để thay phiên hắn. Bà ta đem tới nước thịt hầm và bánh mì. Briquet không muốn ắn. Cô lên cơn sốt và ra hiệu cho người hộ lý là cô không thể nuốt nổi.
Người hộ lý đi ra.
— Trước tiên cần phải đo nhiệt độ đã. — Briquet nghe tiếng Kerner vòng từ phòng bên sang. — Không lẽ bà lại không biết những việc đơn giản như thế sao? Tôi đã nói với bà rồi.
Người hộ lý lại đi vào phòng và cặp nhiệt kế cho Briquet. Và khi rút ra xem, nó chỉ 39 độ C.
Người hộ lý ghi nhiệt độ và ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân.
Briquet quay đầu vào tường để khỏi nhìn thấy bộ mặt đần độn của người hộ lý, và ngay đến cử động nhỏ nhặt này cũng khiến cho phần dưới bụng đau nhức. Briquet kêu rên và nhắm mắt lại. Cô nghĩ đến Laré: «Anh thân yêu ơi, bao giờ tôi mới gặp lại anh?…»
Đến chín giờ tối cơn sốt tăng lên, cô bắt đầu mê sảng. Briquet thấy cô hình như đang ở trong khoang chiếc du thuyền, sóng biển càng lúc càng mạnh, chiếc thuyền tròng trành; từ trong ngực cô cuộn lên một cục màu tanh và cứ nghẹn trong cổ họng… Laré lao vào cô và bóp cổ, có thét lên, và lăn lộn khắp giường… một cái gì ấm và lạnh ập vào trán và tim cô. Cơn ác mộng biến mất.
Có thấy mình ở trên sân tennis cùng với Laré. Nắng như thiêu đốt không thương xót, đầu cô đau nhức và quay cuồng. «Mình không phát nổi trái bóng nữa…» và cô theo dõi một cách căng thẳng những động tác của Laré đang nâng vợt lên chuẩn bị dành. Và trước khi cô kịp chuẩn bị, anh đã đánh bóng. «Ra ngoài» — Briquet hét lớn, có vui thích vì Laré phát bóng hỏng…
— Cô tiếp tục chơi tennis đây à? — Cô nghe thấy tiếng nói của ai đó có vẻ khó chịu và cô mở mắt ra. Trước mắt cô, Kerner đã cúi xuống và nắm lấy tay cô. Hắn đang xem mạch. Sau đó lại xem chân có và lắc đầu.
— Mấy giờ rồi? — Briquet hỏi, lưỡi cử động khó khăn.
— Hai giờ đêm. Này, cô bạn thích nhảy ơi, dành phải cưa chân cô thôi.
— Bao giờ?
— Bây giờ, không thể chậm một phút nào, nếu không sẽ nhiễm trùng toàn thân.
Những ý nghĩ của Briquet rối tung. Cô nghe tiếng nói của Kerner như trong mơ và khó khăn làm mới hiểu được.
— Cắt có cao không? — Cô nói gần như dửng dưng.
— Ở chỗ này. — Kerner nhanh nhẹn đặt bàn tay phía dưới bụng. Tri giác cô dần dần minh mẫn hơn.
— Đừng, đừng, đừng! — Cổ kinh hoảng nói. Tôi không cho phép! Tôi không muốn!
— Có muốn chết sao? — Kerner hỏi.
— Không.
— Vậy thì hãy chọn một trong hai điều.
— Còn Laré thế nào? Anh ấy yêu tôi. — Briquet ấp úng. — tôi muốn sống và mạnh khỏe. Vậy mà ông muốn lấy đi tất cả. Ông đáng sợ thật, tôi sợ ông! Hãy cứu tôi!..
Cô lại lên cơn mê sảng. Người hộ lý khó khăn làm mới giữ nổi cô. John được gọi đến ngay để giúp sức.
Trong khi đó, Kerner khẩn trương làm việc ở phòng bên, chuẩn bị cho ca mổ.
Đúng hai giờ đêm, họ đặt Briquet lên bàn mổ. Cô tỉnh lại và lẳng lặng nhìn Kerner như người bị kết án tử hình nhìn tên đao phủ của họ.
— Xin ông thương tôi. — Cuối cùng cô thì thầm. — Xin hãy cứu…
Mặt nạ đã chụp xuống mặt cô, người hộ lý bắt mạch. John xiết chặt hơn nữa cái mặt nạ và Briquet ngất đi.
Có tỉnh lại nằm trên giường, đầu óc luôn quay cuồng. Lờ mờ nhớ lại cuộc mổ xẻ và mặc dù sức yêu ghê gớm, cô hơi nhấc đầu lên nhìn xuống chân và khe khẽ rên. Cái chân bị đứt đến trên đầu gối và bị băng chặt. Kerner đã giữ lời hứa, hắn cố gắng hết sức để làm hỏng ít nhất thân thể Briquet. Hắn đã mạo hiểm và tiến hành cưa chân với sự tình toán sao cho có thể làm được chân giá.
Читать дальше